Đăng ký Hoà IO's Blog

Nhận những cập nhật về các bài viết mới nhất từ Hoà qua email mỗi tuần và xem các nội dung chỉ dành riêng cho thành viên

Theo dõi ngay! Hòa IO Blog cover image Hòa IO Blog cover image
Hòa Nguyễn profile image Hòa Nguyễn

Bước ra khỏi Vùng an toàn của bản thân

Câu chuyện về vùng an toàn, vượt qua những e ngại của bản thân để làm những điều "đáng sợ" và dần thực sự phát triển bản thân cùng tập podcast tiếng Anh đầu tiên của Hoà.

Bước ra khỏi Vùng an toàn của bản thân

Bạn đã bao giờ nghĩ đến việc vượt qua vùng an toàn của bản thân chưa?

Nhiều người hay nói “Life begins at the end of your comfort zone.” (tạm dịch: cuộc sống chỉ thực sự bắt đầu tại điểm kết thúc của vùng an toàn) – Nhưng liệu bước ra khỏi vùng an toàn có thật sự giúp bản thân phát triển? Hay chỉ khiến chúng ta càng lo lắng và căng thẳng hơn?

Mình cũng tự hỏi bản thân câu hỏi đó rất nhiều lần. Rồi mình nhận ra, chính mình cũng từng là người luôn tìm cách tránh né những thử thách thực sự, một trong số đó là nói tiếng Anh trước mọi người - đặc biệt là với …các bạn Việt Nam như mình đã từng chia sẻ trong bài blog tuần trước.

Mình biết mình cần làm gì đó để thay đổi. Và đó là lý do mình quyết định thử thách bản thân bước ra vùng an toàn bằng cách thử ghi âm và chia sẻ podcast đầu tiên bằng tiếng Anh đến các bạn ở cuối bài blog này.


Khoa học phía sau "Vùng an toàn" – và tại sao chúng ta thường sợ bước ra khỏi nó?

Khái niệm comfort zone không chỉ là một cụm từ mang tính động viên và nó thực sự có căn cứ khoa học.

Theo nghiên cứu của hai nhà tâm lý học Robert M. Yerkes và John Dillingham Dodson (1908), con người có xu hướng đạt hiệu suất cao nhất khi có một mức độ căng thẳng vừa phải (optimal stress level). Nếu không có đủ áp lực, chúng ta sẽ trì trệ. Nhưng nếu quá căng thẳng, hiệu suất sẽ giảm mạnh (Yerkes–Dodson Law) → đơn giản hơn là cái gì quá mức cũng không tốt.

Performance increases as stress increases, and performance decreases as stress decreases. However, at a certain point, high levels of stress inhibit performance.

Điều này cũng giải thích tại sao khi mình học ngoại ngữ bằng cách “an toàn” như chỉ nghe và đọc, mình không tiến bộ nhiều và luôn cảm thấy e ngại khi vận dụng ngoại ngữ cũng như xem nó là một thứ rất áp lực khi áp dụng vào thực tế - cụ thể hơn là khi nói và viết . Nhưng khi mình bắt đầu luyện tập viết, luyện nói, ghi âm, và đối mặt với nỗi sợ nghe lại giọng của chính mình, mình mới nhận ra những sai sót để cải thiện dần cũng như thực sự cảm nhận được sự phát triển và thêm “yêu” việc học ngoại ngữ. Học cái gì mà dùng được thì vẫn thích hơn học vì ràng buộc hay học để thi chứng chỉ.


Khi Hoà thử bước ra vùng an toàn ...

Mình từng rất ngại nói tiếng Anh. Không phải vì mình không hiểu ngữ pháp hay từ vựng, mà vì mình sợ nói sai, phát âm không chuẩn, sợ bị người khác đánh giá. Đặc biệt hơn, khi bắt đầu làm PhD (với IELTS 6.5), nỗi dè chừng và lo sợ này càng dâng lên cao khi mình tự đặt ra tiêu chuẩn quá cao cho bản thân là “mang tiếng du học thì phải nói Tiếng Anh cho xịn”.

Mình từng nghĩ kiểu như:

  • “Giọng mình nghe ghê quá.”
  • “Nếu nói sai, người ta sẽ cười vô mặt mình cho coi.”
  • “Tốt nhất là cứ im lặng luôn đi cho lành.”

Nhưng mình cũng biết, nếu không thử, mình sẽ không bao giờ tiến bộ lên và cũng sẽ “ru rú” trong vùng an toàn của mình.

Do đó, mình cũng đã thử vượt qua ... nỗi sợ quê đó để ghi âm lại một đoạn podcast bằng Tiếng Anh nho nhỏ bên dưới để chia sẻ với mọi người.

Khi suy nghĩ về chuyện liệu có nên cho podcast đầu tiên này lên sóng hay không, mình vẫn rất lo lắng. Nhưng rồi, mình cứ nghĩ đơn giản là, thôi nói được làm được, thử rồi biết chứ khỏi phải nghĩ nhiều, và thế là tập podcast đó vừa được lên sóng tại đây - nếu các bạn quan tâm có thể nghe thử và cho mình góp ý nhé.

Hòa Nguyễn profile image Hòa Nguyễn